Những cảm nhận của con gái gửi người mẹ làm lao công

BỘ ĐỒ BẢO HỘ LAO ĐỘNG CỦA MẸ
 
Một vài chiếc xe chở hàng cho kịp phiên chợ mai vội vã lướt qua. Trong không gian lành lạnh bởi màn sương sớm bao phủ vang lại tiếng động cơ xa dần, nhạt dần, chỉ còn dáng mẹ trải dài trên đoạn đường vắng, mỏng manh và liêu xiêu. Tiếng chổi tre sột soạt... sột soạt... vang lên theo nhịp đưa tay thoăn thoắt nơi con phố dài miên man.
 Bảo hộ lao động
20 tuổi, tôi khoác lên mình màu áo xanh của tuổi trẻ mang bao nhiệt huyết và hăng say tung bay cũng là ngần ấy năm trời mẹ thức khuya dậy sớm với công việc làm sạch đường phố. Mẹ là một lao công! Mưa cũng như nắng, sớm cũng như khuya, mẹ cặm cụi với chiếc xe đầy ắp rác nhích từng chút một trên đoạn vỉa hè, nặng nhọc.

Dáng mẹ trong đêm.

Đêm! Cái rét căm căm đầu mùa cùng những cơn mưa nặng hạt như muốn xé toạc lòng đường, phố phường im lặng chịu đựng, mọi người co mình trong chăn ấm vậy mà mẹ vẫn miệt mài cùng đôi bàn tay đưa nhanh từng nhịp chổi tre. Tấm lưng áo ướt sũng nước mưa. Dáng mẹ còm cõi suốt những con phố đi qua bao ngày mưa nắng, âm thầm và chịu đựng.
 
Thời gian đưa tôi tìm về những năm tháng tuổi thơ mở ra cả một chân trời kỷ niệm. Lúc ấy, tụi bạn tôi vẫn thường hay trêu mỗi khi đến lớp: "Mẹ mày là một người quét đường". Tôi đã từng ứa nước mắt tủi hờn khi bạn bè tránh xa vì nghĩ tôi mang mùi của rác. Tôi đã từng giận mẹ, giận cái nghề mà mẹ đang làm và sợ cả mùi ngai ngái của rác ám vào từng hơi thở của mẹ. Và tôi ghét cả bộ đồ bảo hộ lao công sờn cũ cùng mẹ đi qua bao mùa chỉ vì ánh nhìn cười cợt của bạn bè. Tôi trốn tránh và sợ hãi. Mẹ hiểu nhưng im lặng. Tôi đã từng có một tuổi thơ vụng dại và ích kỷ như vậy!
 
Mẹ âm thầm làm bạn với những con phố, lặng lẽ chịu đựng và hi sinh cho đời tôi cùng tình yêu thương giản dị nhất. Mỗi đêm trở dậy đi làm, mẹ sửa lại tấm chăn mỏng mong giữ ấm cho tôi qua những ngày đông rét lạnh, khẽ khàng đóng cánh cửa gỗ mục nát chỉ đợi kêu "ken két" mỗi lần động vào vì sợ tôi thức giấc. Những lần tôi thông báo một khoản học phí nào đó, mẹ nhìn xa xăm, ánh mắt in hằn nỗi lo: "Ráng ít bữa mẹ mượn cho con đóng"!

Tấm lưng áo ướt sũng nước mưa.
 
Có những khi mẹ trở về nhà, người ướt nhèm và đôi vai gầy run lên bần bật. Tiếng gió thốc mạnh vào hiên nhà không đủ át đi những cơn ho sặc sụa cùng tiếng thở dài thao thức của mẹ bởi dầm mưa quá lâu trong tiết trời giữa đông. Tôi vội quay lưng vào tường giấu giọt nước mắt nóng hổi. Có những lúc mẹ về mang theo lỉnh kỉnh chai lọ, các đồ phế liệu hay một bì giấy các tông, ánh mắt rạng ngời vì trưa nay nhà sẽ có một bữa ăn có thêm chút thịt, chút cá thay cho rau như mọi ngày. Tôi đã biết yêu mẹ, yêu cả nghề quét rác mẹ đang làm từ những điều giản dị ấy. Tôi đã lớn lên từ những đồng tiền mẹ chắt chiu, tôi khôn lớn bởi tiếng chổi tre đi dọc bao con phố và tôi đã nên người từ đôi bàn tay chai sần suốt những năm tháng mẹ cần mẫn với từng tuyến đường.
 
Từ ngày ba đi xa, một mình mẹ gồng gánh lo cho gia đình. Ba đi, mẹ vừa đủ mạnh mẽ cho tôi sự vững chắc và cả niềm ấm áp dịu êm từ trái tim dạt dào yêu thương. Mẹ hy sinh tuổi xuân, sức trẻ và cả hạnh phúc riêng để bồi đắp tương lai cho đời tôi. Đến lúc nhìn lại mẹ đã đi qua bên kia con dốc cuộc đời với tuổi già, bệnh tật và cô đơn.
 
Dáng hình còm cõi, đôi vai gầy mỏng manh và cả bàn tay đầy những nốt chai sần đã dạy cho tôi bài học về tình yêu thương vô bờ bến mà người mẹ dành cho đứa con của mình. Với tôi, mẹ là ba, là cả cuộc sống!

Tag: Công ty bảo hộ lao động

Providers
  • Veno
  • Uvex
  • Steel bule
  • Rw
  • Regeltex
  • Nomex
  • Newtex
  • Nederman
  • Msa
  • Krusher
  • Ansell splash
  • Kcl
  • Intespiro
  • Haws
  • Camp safety
  • 3m